Tin ở…. thiên thần

Bài viết này NSUT Thành Lộc viết cho một người cháu. Được sự đồng ý của Thành Lộc, giadinhtre.vn xin đăng tải với mong muốn chia sẻ với các bậc phụ huynh thông điệp: Hãy tin vào teen, những thiên thần đất Việt

Nghệ sỹ Thành Lộc chia sẻ về cháu gái tuổi teen

Ba mẹ đặt tên cho cháu là Nguyễn Hoài Việt Nam, đủ để biết là ba mẹ cháu nhớ quê nhà thế nào! Đặt tên như vậy cũng là để cháu hiểu cháu là người Việt, có màu da Việt, màu mắt Việt, làn tóc Việt (cho dù làn tóc ấy có nhuộm vàng chóe hay đỏ quạch đi chăng nữa). Tóc chính là máu – máu Việt. Nhưng cũng vì mang cái tên đó mà cháu hay bị đám bạn bè trong hội hướng đạo sinh của cháu bên ấy chọc quê là mang tên Việt Nam mà chưa hề biết Việt Nam là gì, khiến cháu ức lắm!

(ảnh mang tính chất minh họa)

Cháu để tóc dài và cắt tỉa khá cầu kỳ, fashion, phù hợp với tuổi teen của cháu. Gặp cháu ở sân bay, cậu khen tóc đẹp, cháu mừng húm thở phào nhẹ nhõm vì sợ ở Việt Nam nói tóc này là lưu manh! Tôi bảo bọn trẻ tuổi teen bên này cũng để tóc giống cháu, có khi còn hơn, không tin thì tối thứ bảy hay chủ nhật đến Diamond Plaza sẽ thấy.

Chở cháu đi chơi trên xe vespa khiến cháu thích lắm, lần đầu tiên ngồi xe gắn máy mà. Cháu nói “Chơi cái này vui quá!” bằng cái giọng lơ lớ ngòng ngọng thật là dễ thương! Cháu muốn về Việt Nam là để tập nói tiếng Việt, để về lại bên ấy cháu sẽ tự hào với các bạn là cháu cũng đã về quê giống như các bạn rồi. Hình như bọn trẻ bên đó xem việc về quê là một thành tích, nói sõi tiếng mẹ đẻ là một kỳ công!

(ảnh mang tính chất minh họa)

Cháu bảo rằng về Việt Nam vui quá, đi đâu cũng thấy vui, không buồn như bên cháu, chỉ vui được cuối tuần! Chắc vì bên ấy cháu phải đi học và ba mẹ cháu phải đi làm, cháu không được gần người thân nhiều như những ngày bên này có bà ngoại, có hai cậu ruột hài hước và cưng cháu, được gặp  nhiều người Việt ồn ào vui tính…. nên cháu mới nói thế thôi. Trẻ con mà!

Nhưng cháu cũng có óc quan sát và nhận định khá chín chắn: “Các bạn teen Việt ăn mặc đẹp, tóc đẹp, nhưng con thấy…..bị over quá, sao lại nối tóc giả? Không giống teen bên con, họ cũng mặc đồ đẹp, fashion nhưng không có lố như bên này!” Giải thích cho cháu là bên này khi đi học các bạn không được để tóc dài, phải mặc đồng phục và tác phong phải nghiêm túc nên cuối tuần khi đi chơi các bạn mới ăn diện cho đã. Cháu nhận xét: “Như vậy là sống không có thật. Ở trường sao thì ở ngoài cũng phải vậy, vì các bạn có làm ra tiền đâu mà ăn diện như vậy?”.

Thảo nào mà khi mua quà cho cháu, cháu cứ nhất định không chịu lấy. “Con không muốn lấy tiền của cậu đâu! Ba con dạy rằng khi chưa làm gì ra tiền thì không được phung phí vì chung quanh còn rất nhiều người đói khổ”. Bên ấy cháu là trưởng nhóm chuyên đi quyên góp tiền để giúp đỡ người nghèo.

Cháu yêu của cậu, cuộc đời vốn dĩ không phải là thiên đường, mà làm gì có thiên đường trong cõi thực đâu cháu, đó chỉ là khái niệm mang tính tương đối tùy vào tâm thái của ta khi tiếp nhận cõi thực mà mình đang tồn tại trong nó mà thôi. Cậu muốn cháu tiếp cận một tuổi teen khác bên cạnh một tuổi teen hào nhoáng, lòe loẹt hằng đêm lượn lờ trong các plaza không biết làm gì ngoài việc đánh quần đánh áo.

Đó là một tuổi teen đang vận động nhau làm việc từ thiện giúp người, một tuổi teen bán đấu giá vật kỷ niệm, quyên góp tiền để giúp trẻ em bị ung thư, tàn tật, một tuổi teen vận động hằng triệu ly sữa cho trẻ em nghèo bằng những entry trên mạng, một tuổi teen bạo gan dám chụp hình “táo bạo” mục đích chỉ để gây sự chú ý vào việc vận động cộng đồng làm việc từ thiện

(ảnh mang tính chất minh họa)

Tất cả những việc đó đã chứng tỏ rằng teen không hề thờ ơ với nỗi bất hạnh của người khác cho dù đôi khi những việc làm ấy do thiếu kinh nghiệm mà có thể bị người lớn hiểu lầm và chỉ trích. Giống như cháu và ba cháu đã từng không hiểu nhau. Nhưng cháu và các teen ở đây có điểm giống nhau là những người sống thật, thích nói thật. Và nếu các cháu đều có được những người cha, người mẹ quan tâm dạy dỗ thì các cháu có thể trở thành những người tốt.

Cuộc đời như một trái táo thơm. Nhưng táo thơm không phải là không có chỗ sâu, và có sâu nên mới biết rằng táo ngọt! Nghệ thuật sống là phải biết nhìn thấy chỗ sâu chừa ra mà tìm vị ngọt để thưởng thức, để thấy cuộc đời vẫn đẹp, vẫn đáng sống làm sao! Sống tốt như vậy thì dù teen các cháu có nhuộm xanh nhuộm đỏ thế nào cũng chẳng ai phiền, Những việc làm có ích cho cộng đồng của các cháu chính là vị ngọt của trái táo đầu mùa. Bên cạnh những ác quỷ, những kẻ vô lương tâm, phi nhân tính ngoài đời kia, trong mắt cậu, cháu và những teen như cháu là những thiên thần, những thiên thần máu Việt!

Bài: Thành Lộc

 

Facebook
Twitter
LinkedIn