Những ngày đầu mới sinh, hai cháu Trần Gia Huy và Trần Gia Hoàng (7 tuổi) đều rất khôi ngô. Ai nấy cũng đều vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi thấy 2 bé chào đời khỏe mạnh với khuôn mặt sáng sủa và cử chỉ nhanh nhẹn. Tuy nhiên, trải qua một năm, hai bé vẫn không biết bò. Hai vợ chồng chị Loan đưa con đến bệnh viện khám thì phát hiện ra cả hai bé đều bị bại não.
Bôn ba khắp mọi nẻo đường để bán vé số kiếm tiền chữa bệnh cho con
Chị Loan và anh Phúc cùng quê ở Phú Yên. Vì hoàn cảnh khó khăn, hai anh chị lên TP. Hồ Chí Minh từ những ngày trẻ để bán vé số rồi gặp nhau và nên duyên vợ chồng. Đến ngày gần sinh, chị Loan trở về Phú Yên để nhờ cha mẹ chăm sóc sau khi sinh. Khi đó anh Trúc vẫn tiếp tục mưu sinh ở Sài Gòn. Mang thai được 8 tháng, chị Loan chuyển dạ rồi sinh em bé.
Chị kể, lúc sinh hai bé bị nhau quấn cổ nhưng không nguy kịch mà da dẻ vẫn rất hồng hào. Thế rồi, chị trải lòng: “Định bụng là đến khi con lớn một chút thì tôi gửi cháu cho ông bà rồi quay lại Sài Gòn để bán vé số. Nhưng đến khi 1 tuổi cháu vẫn chưa biết bò, cũng không nói được. Tôi mới đưa con vào Bệnh viện Nhi đồng TP.HCM khám. Bác sĩ kết luận hai cháu bị bại não, liệt tứ chi. Nghe vậy, vợ chồng tôi suy sụp nhưng bác sĩ nói gì cũng làm theo. Cứ 1 tháng tôi lại đưa con đi tái khám 1 lần”.
Cuộc sống mưu sinh hằng ngày
Vợ chồng chị Loan đang ở trọ cùng gần 20 người Phú Yên tại một con hẻm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. Từ thứ 2-6, anh Trúc đạp xe đi bán vé số, còn chị Loan đưa hai bé đến Trung tâm Chỉnh hình và Phục hồi chức năng để bác sĩ tập vật lý trị liệu. Những ngày cuối tuần, chị đẩy hai con đi bán bé số quanh công viên Tao Đàn.
Công việc mưu sinh gặp nhiều khó khăn và vất vả. Anh Phúc bán vé số từ sáng đến khuya được khoảng 300 vé, mỗi vé chỉ lời 1000 đồng. Số tiền này chẳng đủ để mua thuốc cho con mỗi khi con lên cơn sốt.
Anh Trúc chia sẻ: “Từ khi đưa con vô đây, ai chỉ bác sĩ nào hay thầy thuốc nào giỏi, vợ chồng tôi cũng ráng đưa con đến khám bệnh và xin thuốc. Có bác sĩ thấy hoàn cảnh tôi khó khăn cũng bớt tiền nên tôi mới chạy chữa được cho con đến bây giờ chứ không thì cũng chẳng biết phải nhờ vả ai. Cha mẹ hai bên cũng già, anh chị ở quê hoàn cảnh còn khó khăn hơn tôi ở đây đi bán vé số”.
Hai bé trai Gia Huy và Gia Hoàng đều có gương mặt sáng sủa, biết nghe lời và hiểu được những gì người lớn nói. Thế nhưng, chân của Huy lại không thể cử động được, em Hoàng có thể chập chững đi nhưng mắt lại yếu. Sinh hoạt cá nhân của hai bé gặp nhiều cản trở khi tay không phát triển khỏe mạnh và cứng cáp. Mọi sinh hoạt đều cần có sự hỗ trợ của người mẹ.
Nỗ lực vượt qua chính mình
Một buổi chiều, Gia Huy đứng bên cửa nhìn các bạn đang chơi bên ngoài với ánh mắt u buồn. Ai đi qua cũng trêu vài câu cho em cười. Thế rồi em lại buồn bã vịn đôi tay run rẩy để bước từng bước đi.
Đó là giây phút Gia Huy nỗ lực vượt qua chính mình để bước đi và khát khao được như những đứa trẻ khác. Lúc đó, chị Loan cũng nghẹn ngào rồi trải lòng: “Giờ tôi chỉ mong hai con đi lại được và được đến trường để biết chữ. Tôi thì sẽ đi bán vé số mỗi ngày giống chồng để lo thuốc men cho con”.
Quả thật, không ai có thể chọn số mệnh của mình nhưng ai cũng có quyền ước mơ về một tương lai tươi sáng, một cuộc sống hạnh phúc cho những người mình yêu thương. Vợ chồng chị Loan, anh Phúc cũng vậy, dãi nắng dầm mưa trên những con phố chỉ để ước mong một ngày con của mình như bạn bè đồng trang lứa, được đến trường và bước đi trên chính đôi chân của mình.